CÔNG ƯỚC SỐ 100
CÔNG ƯỚC
VỀ TRẢ
CÔNG BÌNH ĐẲNG GIỮA LAO ĐỘNG NAM VÀ LAO ĐỘNG NỮ CHO MỘT CÔNG VIỆC CÓ GIÁ TRỊ
NGANG NHAU, 1951
Hội nghị
toàn thể của Tổ chức Lao động quốc tế;
Được Hội
đồng quản trị của Văn phòng Lao động quốc tế triệu tập tại Giơ-ne-vơ ngày 6
tháng 6 năm 1951, trong kỳ họp thứ ba mươi tư, và
Sau khi đã
quyết định chấp thuận một số đề nghị về nguyên tắc trả công bình đẳng giữa lao
động nam và lao động nữ cho một công việc có giá trị ngang nhau, là vấn đề
thuộc điểm thứ bảy trong chương trình nghị sự kỳ họp, và
Sau khi đã
quyết định rằng những đề nghị đó sẽ mang hình thức một Công ước quốc tế,
Thông qua
ngày 29 tháng 6 năm 1951, Công ước dưới đây, gọi là Công ước về Trả công bình
đẳng, 1951.
Điều 1
Trong Công
ước này, các thuật ngữ dưới đây được hiểu như sau:
a) “trả
công” bao gồm tiền lương hoặc tiền đãi ngộ bình thường, cơ bản hoặc tối
thiểu, và mọi thù lao khác, được trả trực tiếp hoặc gián tiếp, bằng tiền mặt
hoặc bằng hiện vật, do người sử dụng lao động trả cho người lao động và phát
sinh từ việc làm của người này;
b) “trả
công bình đẳng giữa lao động nam và lao động nữ cho một công việc có giá trị
ngang nhau” là nói về các mức trả công được ấn định không phân biệt đối xử
về giới tính.
Điều 2
1. Mỗi nước
thành viên, bằng những biện pháp thích hợp với các phương pháp hiện hành trong
việc ấn định mức trả công, phải khuyến khích, và trong chừng mực phù hợp với
các phương pháp ấy, bảo đảm việc áp dụng cho mọi người lao động nguyên tắc trả
công bình đẳng giữa lao động nam và lao động nữ đối với một công việc có giá
trị ngang nhau.
2. Nguyên
tắc này có thể được áp dụng:
a) bằng
pháp luật hoặc pháp quy;
b) hoặc
bằng mọi cơ chế ấn định việc trả công đã được thiết lập hay công nhận theo pháp
luật;
c) hoặc
bằng các thỏa ước tập thể mà người sử dụng lao động và người lao động đã cùng
nhau ký kết;
d) hoặc
bằng sự kết hợp những loại biện pháp đó.
Điều 3
1. Những
biện pháp đó có thể tạo điều kiện dễ dàng cho việc áp dụng Công ước này, thì
phải sử dụng các biện pháp nhằm khuyến khích việc đánh giá một cách khách quan
các việc làm, căn cứ trên những công việc phải thực hiện trong các việc làm ấy.
2. Những
phương pháp cần được áp dụng để tiến hành việc đánh giá nói trên có thể được
quyết định bởi các cơ quan có thẩm quyền trong việc ấn định mức trả công, hoặc
bởi các bên ký kết thỏa ước, nếu mức trả công được ấn định bằng thỏa ước tập
thể.
3. Những
mức trả công chênh lệch giữa người lao động không xét theo giới tính, mà là
tương ứng với những khác biệt trong công việc phải làm đã được xác định bằng
việc đánh giá khách quan nói trên, thì sẽ không được coi là trái với nguyên tắc
trả công bình đẳng giữa lao động nam và lao động nữ cho một công việc có giá
trị ngang nhau.
Điều 4
Mỗi Nước
thành viên sẽ tùy nghi cộng tác với các tổ chức hữu quan của người sử dụng lao
động và của người lao động để thực hiện có hiệu quả những quy định của Công ước
này.
Các Điều
5, 6 và từ 9 đến 14
Những quy
định cuối cùng mẫu.
Các Điều
7 và 8
Tuyến bố áp
dụng cho các lãnh thổ phi chính quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét